Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

CHIỀU




…Chiều nay tìm về những con đường cũ ngày xưa …cơn mưa vừa đi qua mặt đường còn loang loáng nước…ánh nắng chiều nhợt nhạt thả xuống trần gian những tia yếu ớt .. nhìn bóng mình đổ dài theo từng bước đi của thời gian ..lắng nghe giai điệu hợp xướng của côn trùng - hoa cỏ ven đường  khi cơn gió tràn qua ..lòng bỗng chùng xuống .. nhớ nhớ tiếc cái gì đó chưa trọn vẹn .. Trong ngôi nhà ven đường giai điệu một bài hát trầm bổng vẳng tới…Tôi đứng sựng lại miên man trong dòng âm thanh đầy quyền rũ ấy…
Chỉ còn một chiếc lá cuối thu mỏng manh
Chỉ còn một mình anh xót xa chờ em
Chỉ còn đêm nay mai lá kia rơi
Chỉ còn đêm nay mai lá kia rơi
Khi mùa thu khuất nơi cuối trời
Giọt nước mắt khô không lời …

MƯU SINH



MƯU SINH

Khi cơn mưa vừa đi qua, mặt đường còn loang loáng nước… Người đàn ông với đôi mắt trắng dã đứng đó, bên góc ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ .Toàn thân sũng nước ..đầu tóc quần áo và luôn cả cái nón lá rách để trên mặt đường cũng ướt ..cái khô duy nhất là cây đàn ghita cũ kỹ trên tay ..có lẽ nó được trùm áo mưa ..Tiếng đàn vang lên những khúc tình ca của một thời làm xao xuyến lòng một số người dừng xe đèn đỏ…xen trong dòng người dửng dưng có những ánh mắt thương cảm ..nhưng được  mấy ai thả xuống những tờ bạc lẻ để cho bàn tay mò mẫm trong chiếc nón tìm được, khi tiếng xe rồ ga vọt đi  lúc đèn xanh bật sáng ..Ông lão ko nản chí vẫn chăm chỉ đàn…Bóng dáng liêu xiêu mờ nhạt trong bóng chiều u ám khiến lòng tôi nhoi nhói…tiếng đàn ai oán hơn sũng buồn hơn…Việc mưu sinh nào cũng khó khăn…nhất là những người khuyết tật…