Đúng
giờ này ngày này cách đây 39 năm …Bộ đội và xe tăng rầm rập ồ ạt tiến vào giải
phóng mảnh đất quê tôi ..Từ sáng sớm tiếng súng lẫn trong tiếng nổ của pháo
kích vang ầm trời .. gia đình tôi gồm 8 thành viên + bào thai 9 tháng và gia
đình bên cạnh nhà với 4 thành viên chen chúc nhau dưới cái hầm tránh đạn đào
vội trước sân nhà …Chúng tôi lúc đó đứa lớn nhất mới 11 tuổi đứa nhỏ nhất chỉ
vài ngày nữa là ra đời…mặc kệ khói lửa bom đạn ..mặc kệ ko khí oi nồng …mặc kệ
nét hoảng loạn thắt thỏm của các bậc cha mẹ, chúng tôi chọc ghẹo nhau cười khóc vô tư…Cho đến khi có tiếng
nhiều bước chân lạo xạo trước hầm và hàng chục mũi súng chỉa vào la lớn…
-
Ai ở trong này ra
mau…
-
Chúng tôi là đàn
bà con nít ko à..xin đừng bắn ..Mẹ tôi bàng hoàng la thất thanh …
Mọi người lục tục
chui ra, tôi là người đầu tiên nhìn thấy các chú bộ đội trong bộ quân phục bạc
màu lấm lem bụi đất , ai cũng trẻ măng . Tôi đi vòng ra phía sau lưng các chú
để xem có đuôi như nghe tin đồn ko?..mũi súng rà rà theo bước chân của tôi..tôi
vô tư nhìn ngó …xung quanh tôi tơi tả xác xơ …
-
Nơi đây là khu
quân sự xin mọi người hãy ra khỏi đây ngay ..
Ba tôi là sĩ quan
chế độ cũ nên cả gia đình sống trong khu gia binh quân đội..bây giờ giải phóng
về phải rời khỏi nơi đây nên ko biết phải đi về đâu …nhưng vẫn phải đi vì đây
là khu quân sự…Trên đường xe cộ, đồ đạc, quần áo lính vất ngổn ngang, người
chết và bị thương oằn oại trên đường..cảm giác sợ hãi bắt đầu xâm chiếm tâm hồn
non nớt của tôi … Sau khi ra khỏi khu quân đội ba quyết định dắt gia đình vào
tá túc ở 1 ngôi chùa ..
Qua hôm sau mọi
việc yên tĩnh ba dắt tôi quay về lại nhà để lấy ít đồ dùng và tài sản chôn dấu
…Nhưng hỡi ơi ! tất cả đã bị đào bới mất sạch sành sanh ..ko còn thứ gì ngoài
những đổ nát và đống sách vở nhăn nhúm…Ba tôi ngồi thụp xuống ôm ngực nét mặt
hằn lên đau đớn cùng cực…năm ngày sau giải phóng Mẹ đau bụng ba dắt mẹ ra nhà 1
nữ hộ sinh đang làm việc ở BV quận..năn nỉ xin đỡ đẻ , vì lúc đó BV ko ai làm
việc vắng hoe …Mẹ sinh trong điều kiện thiếu thốn lo âu nên băng huyết ..cô nữ
hộ sinh kêu ba chở đi cấp cứu ..Ba khóc ròng nói chở đi đâu bây giờ ..Cuối cùng
nhờ sự tận tâm của cô ấy mà mẹ tôi vượt qua cơn sống chết và trở về…mấy tháng
sau ba tập trung đi cải tạo …Những ngày tháng đó ko nhà cửa, ko tiền bạc, với
nách 7 đứa con nhỏ dại…tất cả đều nhờ vào lòng từ tâm của chùa …Khi em út được
2 tháng tuổi giao cho thằng em trai 10 tuổi ở nhà chăm sóc ..mẹ dắt tôi bắt đầu
cuộc mưu sinh với tất cả các nghề cùng cực nhất trong xã hội…thời niên thiếu
của tôi bắt đầu như thế đó….
Thoáng chốc mà đã
39 năm rồi …một thời gian khá dài cho một đời người ..nhưng những hồi ức của
ngày ấy ko bao giờ mờ nhạt trong lòng tôi…