Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

NỖI NHỚ ĐÊM GIAO THỪA




Một cơn gió nhẹ thoảng qua mang chút hương đêm ...mùa xuân đã về trước ngõ mọi nhà . Năm nay tôi sẽ về nhà cùng Ba đón giao thừa ….Nhà ở gần một ngôi chùa lớn thật đẹp “ HOẰNG PHÁP ” trang nghiêm và yên bình ..Năm nào cũng vậy gần đến thời khắc đón giao thừa là khách thập phương về đây đông như trẩy hội ,con đường như nhỏ lại trước lượng người xe đông nghịt ..

Trong nhà ti vi vang lên tiếng hát của ca sĩ Thanh thúy “ Em ơi ! mùa xuân đến rồi đó ” .

Khung cảnh đêm nay làm tôi nhớ đến những mùa xuân hạnh phúc nhất đã qua – Mùa xuân còn có Mẹ !

Giao thừa này là tròn 16  năm tôi xa Mẹ , cảm giác mất Mẹ ngần ấy năm mà tôi vẫn chưa quen , Vẫn thảng thốt mỗi khi xuân về , và ko sao quên được cái năm cuối cùng được ăn tết cùng Mẹ …Cả đời mẹ quang gánh nặng trĩu trên vai để nuôi đàn con khôn lớn , chỉ buông quang vào mấy ngày để tất bật lo toan tết…

Sáng 30 hai mẹ con đi chợ rất sớm , Mẹ bảo : đi chợ sớm ít người , mua được đồ ngon mà đỡ mệt vì chen lấn ..Mẹ chỉ cho tôi cách mua đồ như thế nào là tươi ngon. Trái cây nào dùng để chưng tết ...Sau khi khệ nệ xách giỏ về nhà rồi 2 mẹ con lay hoay nấu nướng, để kịp giờ đón Ông bà , với mồ hôi nhễ nhại trong lúc nấu mẹ chỉ dẫn cho tôi cách kho thịt hột vịt sao cho ngon ,canh khổ khoa sao cho xanh… rồi còn chỉ đạo Ba chưng trái cây và bông hoa trên bàn thờ ..Khi mọi việc hoàn tất-  mùi hương trầm thoang thoảng trên mâm cơm cúng thì anh em tôi đã tụ họp đông đủ - tiếng cười nói rộn rả ..Nhà đông , anh chị đã có gia đình riêng , nhưng theo tập tục của Mẹ thì bữa cơm cuối năm phải ngồi ăn chung đầy đủ và truyền thống đó được anh chị em tôi duy trì cho đến ngày nay

Khi bữa cơm cuối năm tàn,  anh chị ai đã về nhà nấy thì chiều cũng đã xuống dần ..Mẹ cùng tôi bắt đầu chăm chút cho bàn thờ cúng đón giao thừa ,nào bình bông, đèn cầy ,trái dừa, mâm ngũ quả và cả chè đậu đỏ - để sáng mùng 1 mỗi người 1 chén cho vận đỏ cả năm.. Gần đến giờ chuyển giao đất trời , trong mùi hương trầm nhè nhẹ , chỉ còn tôi với Mẹ chờ đợi…Khi tiếng chuông chùa gióng giả vang lên từng hồi báo hiệu giây phút chuyển giao từ năm cũ sang năm mới ..Mẹ mặc chiếc áo dài lam cổ đeo tràng hạt , tay cầm nắm hương kính cẩn trước bàn thờ thì thầm khấn nguyện ..dù ko nghe được nhưng tôi vẫn biết Mẹ chỉ cầu nguyện cho Ba và chúng tôi chứ Mẹ thì chỉ cho đi chứ chẳng nhận lại bao giờ ..Chính vào giờ khắc thiêng liêng đó tôi đã chúc Mẹ “ Con kính chúc Mẹ sức khỏe dồi dào để sống đời bên con ” Mẹ lì xì tôi phong bao đỏ bên trong là tờ 5.000 mới tinh với lời dặn dò “ tượng trưng thôi con à ! lộc may mắn Mẹ cho với mong muốn con mẹ ngày càng khỏe mạnh ,tốt đẹp hơn năm cũ ” Tôi cất bao lì xì vào chiếc hộp đen xì mà Mẹ cho tôi năm ngoái “ nó ko đẹp nhưng là của bà ngoại tặng mẹ ” …Sau đó hòa trong dòng người tấp nập -  hai mẹ con đi chùa lễ phật , hái lộc đầu xuân …Niềm tin cùng những ước mơ lấp lánh trong đôi mắt mẹ khi cầu nguyện…

Lời chúc tôi dành cho Mẹ ko được minh chứng , Mẹ đã đột ngột ra đi ko một lời trăn trối …để lại cho Ba và chúng tôi khoảng trống vắng hụt hẩng đến lạnh người …Thế mà đã 16 năm …thời gian sao trôi nhanh quá !

Bồi hồi tôi lấy cái hộp kỷ vật ra xem , đây là những tấm ảnh Ba chụp Mẹ bế tôi trên tay hồi nhỏ và những ngày tết đi chùa …đây là sợi dây chuyền bạc mẹ tặng tôi khi tốt nghiệp cấp 3 …Còn đây nữa cái kẹp tóc , khăn tay, đôi bông tai và cả chai dầu xanh Mẹ mua khi tôi đi chơi xa …phía dưới hộp là những phong bao lì xì được tôi xếp theo từng năm “ tượng trưng thôi con à !” câu nói quen thuộc như còn văng vẳng đâu đây .Từ Gánh hàng rong trên vai ngược xuôi  những nẻo đường Mẹ đã cho chúng tôi tháng ngày tuổi thơ no đủ và hạnh phúc . Nhìn hộp kỷ vật nước mắt tôi lại rơi rơi …16 năm rồi hộp kỷ vật ko thêm được vật gì ngoài bài thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân chép vội trên trang báo mùa xuân năm ấy …
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ


Cầm cái hộp kỷ vật chứa đầy tình yêu thương của Mẹ cất vào ngăn tủ …tôi lại như thấy Mẹ đang hiện hữu đâu đây,  sẽ cùng đón giao thừa trong hương trầm ngạt ngào thân quen ngày nào …

 “ Mùa xuân..mùa xuân…một mùa xuân nho nhỏ lặng lẽ dâng cho đời …

Trời bắt đầu sang canh …xuân đang về …

1 nhận xét:

  1. Mẹ không đi đâu xa, mẹ vẫn còn bên cạnh, hiện hữu trong từng hơi thở của bạn đó. Vắng bóng mẹ, bạn sẽ cứng cáp hơn trong cuộc đời này!

    Trả lờiXóa