Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013
DÒNG ĐỜI
Cuộc sống buồn vui gió với mây
Đong đưa tháng tháng năm cùng ngày
Sương mờ phủ kín dòng đời đắng
Cát bụi chôn vùi ký ức cay
Thật giả nào ai nhìn thấu tới
Buồn vui chốn ấy ngẫm nơi này
Đời còn ấm mãi tình tri kỷ
Một chút yêu thương đã tràn đầy
NHỮNG VIÊN SỎI ...
Có một
người học trò thường buồn bã khi gặp chuyện đau buồn trong cuộc sống ..thấy vậy
ông thầy đưa bịch sỏi cho học trò và nói
-
Nếu con buồn ai
nhiều con ghi hết vào hòn sỏi lớn,buồn ai ít ghi vào hòn sỏi nhỏ, rồi con mang
theo bên người để mà nhớ …
Học trò làm theo lời
thầy, hỳ hục ngồi ghi đến khi xong kiểm tra lại thì cũng hơn 1 nửa túi, mới
biết chàng ta mang nỗi buồn phiền trong người nhiều quá...mang vác trên người được
1 buổi học trò thấy nặng quá ..
-
Thầy ơi ! mang vác thời gian dài sao nó nặng quá con mang
ko nổi...
Ông Thầy nói..
-
Vậy con lựa hòn
sỏi nào mà con buồn nhiều bỏ đi cho nhẹ …
Sau khi bỏ 1 viên ....nhẹ được 1 chút ..rồi
2..3…4 viên nhưng mấy tiếng đồng hồ sau nó vẫn nặng …Thế là thầy nói :
-
Vậy con bỏ hết
những hòn sỏi mang nỗi buồn ra khỏi bịch đi...
Sau khi bỏ hết còn
cái bịch không học trò thấy nhẹ nhàng thoải mái...lúc đó ông thầy nói ...
-
Những viên sỏi
kia là những nỗi buồn chán ghét..con mang trong người sẽ luôn nặng lòng và sống
khổ sở ..nếu con cởi bỏ những nồi buồn lớn nhỏ ra khỏi con người con đi….con sẽ
thấy nhẹ nhõm và thanh thản hơn và cuộc sống của con sẽ vui tươi hơn ..có ý
nghĩa hơn…
TRI ÂM
Trong cuộc đời này, người ta
thường đi tìm một tri âm - tri kỷ, đó là một người hiểu được suy nghĩ của mình
, đồng cảm với mình về tất cả mọi vấn đề trong cuộc sống. Tìm ra được người đó
rất khó – nhưng ko phải là ko tìm được,
nếu có duyên thì dù ở tận đâu cũng tìm thấy nhau.
Tri kỷ còn là sự cảm nhận một góc khuất của
tâm hồn , một nhịp đập hối hả của trái tim dù người ấy không hiện diện bên ta
mỗi ngày , người ta nói tri âm – tri kỷ là một tình bạn không có cánh còn tình
yêu là tình bạn có cánh ( có cánh dễ bay xa nếu không biết cách giữ gìn )
Tri âm – tri kỷ có thể tâm sự với
nhau những điều thầm kín nhất kể cả chuyện tình yêu, chuyện tế nhị mà ko cảm
thấy ngượng ngùng . Còn nếu là tình yêu thì ko thể kể cho nhau nghe tất cả mọi
chuyện nhất là những chuyện liên quan đến tình yêu hay về phe giới khác ….
Đời người mà tìm ra được một tri
kỷ hiểu mình đó là hạnh phúc vô cùng.
Sự tình cờ đã cho tôi gặp – đã
khóc cười – đã đưa vai cho tôi gục vào dựa dẫm – đã năm chặt tay kéo tôi lên từ
vực tối đau khổ mà đời và người mang đến - Tôi cảm ơn người bạn tri kỷ của tôi
.
Tôi cảm ơn đời , một sáng mai
thức dậy cho tôi thêm một ngày nữa để chia sẻ - để yêu thương ….
Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013
TẢN MẠN MƯA
Có lẽ
đã nhiều năm lắm
rồi
những
tất bật lo toan trong cuộc sống đã cuốn phăng những tố chất lãng mạn, đa cảm trong tôi …và
hôm nay ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra ngoài sân .. trời đang mưa, mưa không ào ạt chỉ lất phất bay bay trong ráng
chiều sắp tắt , ánh lên bầu trời những tia sáng lung linh màu sắc huyền ảo..trong cái nhập nhoạng chiều, dòng
cảm
xúc ngủ quên nhiều
năm bất chợt quay trở lại, có lẽ đã lâu lắm rồi chưa cảm nhận lại cái lành lạnh của từng giọt mưa gió thổi vào mắt môi, ướt đẫm khuôn mặt hay cái rùng mình của mỗi buổi chiều lang thang dưới mưa ...
năm bất chợt quay trở lại, có lẽ đã lâu lắm rồi chưa cảm nhận lại cái lành lạnh của từng giọt mưa gió thổi vào mắt môi, ướt đẫm khuôn mặt hay cái rùng mình của mỗi buổi chiều lang thang dưới mưa ...
Có lẽ bây giờ
thì cái gì dù nhỏ xíu hay lớn lao mang dáng dấp của sự lãng đãng với
mình cũng có thể là lâu lắm rồi, một ánh nhìn ngượng ngập, một
cái siết tay thật chặt vội vàng cuống quýt, một sự đụng chạm cố tình như vô tình run
rẩy, một nụ cười cố làm như hờ
hững, một vài tin nhắn vu vơ... tất cả …tất cả hầu như lâu lắm rồi…
Và có lẽ bây giờ những gì đã ngủ yên trong cái
lâu lắm rồi bất chợt được đánh thức ...những cảm xúc xưa cũ trở về trong tôi
khiến mình quên đi cái hiện thực về tuổi tác và cuộc sống, đã thích đắm trong không gian
riêng mình để nhớ quên… thế nào nhỉ?? Cảm giác thật
gần đó nhưng lại cách xa nghìn trùng,
cứ muốn buông tay thả cái hanh hao hư ảo nhưng
lại siết chặt ..và giờ ....cuống quýt siết chặt
hơn … thế nào nhỉ??
Có lẽ chiều cuối
tuần có mưa rơi, chẳng biết những cảm xúc lúc ấy
của mình thế nào nhỉ....một mớ hỗn độn, rối rắm, lành
lạnh và trống vắng......hay một nỗi nhớ quên quay
quắt đến tận cùng....Nhưng tất cả những gì xảy ra trong cuộc sống hiện tại và nhặt
nhạnh cái đã xa ít nhiều rồi cũng cho mình cảm nhận được hạnh phúc …
Đôi khi con người ta cứ
mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc dừng lại - chợt
nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm
và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên…Mình thì sao nhỉ ? Có
lẽ mình sẽ cố gắng quên đi những bất hạnh khốn khó đang vây quanh để có
dũng khí cúi xuống tìm hạnh phúc sống cho chính cuộc đời còn lại …
VIẾT CHO BA
Tháng 6/19… chúng con mất mẹ
- Ba một mình đơn độc nuôi dạy
7 chị em chúng con thành người …
Tháng 4/201… Ba bị tai nạn chấn thương sọ não hôn mê sâu.
Tháng 5/2012 Ba về nhà ...
Tháng 5/2012 Ba về nhà ...
Hơn 2 năm qua Ba thầm lặng chiến đấu với tử thần từ Bệnh viện này sang bệnh viện khác, chúng con theo chân Ba chống chọi với hy vọng mong manh. Cuối cùng Ba và chúng con chiến thắng… một chiến thắng đong đầy sức lực, mồ hôi, nước mắt và tiền bạc... Ba đã trở về với chúng con bằng cuộc sống bất động không cảm xúc của người thực vật . Với ai đó 2 năm rất ngắn qua cái vèo như gió thoảng mây trôi, nhưng với Ba và chúng con thì đó là khỏang thời gian dài nhất đời người... Một khoảng thời gian Ba và chúng con chiến đấu không mệt mỏi chống chọi lại số phận và hòan cảnh…Vũ khí chiến đấu của chúng con là niềm tin và tình yêu thương - Tình yêu thương và niềm tin thật kỳ diệu nó làm hồi sinh những gì tưởng đã chết ..nó làm sống dậy hy vọng dẫu chỉ 1 chút mong manh khi tất cả tưởng chừng rơi xuống đáy tận cùng của tuyệt vọng ..
Ba ơi! Ba biết không? Khi Ba nằm trong BV 115 Bác Sĩ nói Ba chỉ còn 5% hy vọng sống và tư vấn gia đình có nên đem về không? Chúng con không đứa nào đồng ý mang Ba về, dù chỉ còn 0,5% hy vọng chúng con vẫn cố gắng... giấy tờ nhà cầm cố..đồ đạc có giá trị đội nón ra đi.. nhưng đổi lại chúng con tìm lại được điều kỳ diệu mà đời ban tặng - Ba từ từ vượt qua khỏi ngưỡng cửa tử thần ra khỏi phòng săn sóc đặc biệt bằng cửa trước.. chúng con ai cũng vỡ òa niềm vui trong nước mắt và nước mắt…
Sau 4 lần chuyển bệnh viện… Ba đã về nhà được hơn 1 tháng rồi, nằm trong căn phòng quen thuộc của ngôi nhà thân thương đầy kỷ niệm… tình yêu thương của chúng con đã đánh thức tâm trí thực vật của Ba để dần dần bật được lên tiếng nói lào khào không rõ chữ - Ba nói lung tung những câu không đầu không đuôi lan man trong hồi ức, trong cái mớ hỗn độn đó đôi lúc Ba như tỉnh lại hướng cái nhìn có thần sắc về chúng con bật lên những câu nói khiến chúng con mừng rỡ
- Ba về nhà rồi
- Đỡ Ba ngồi dậy
- Ba không ăn đâu
- Ba đau lắm
- Ba ngủ nhé !
Và tối qua khi đỡ Ba ngồi dậy, chúng con ngồi quanh Ba kể chuyện ngày xưa cho nhau nghe, thì bất chợt bàn tay co quắp không duỗi ra được của Ba run run nắm lấy tay con rồi bật lên câu nói rõ chữ
- Các con hãy yêu thương nhau - nếu Ba chết Ba sẽ phù hộ cho các con ..
Nghe câu nói ấy chúng con đứa nào cũng lặng người rồi bật khóc, dẫu bộ não của Ba đã hư tổn nặng nề, thân hình còm cõi của ba bất động, nhưng tình yêu thương dành cho các con đã vượt qua thương tổn để trao cho chúng con những lời nói yêu thương tự đáy lòng trong tiềm thức mê tỉnh…
Ba ơi! Chúng con yêu thương Ba nhiều lắm, sẽ chăm sóc lo lắng cho Ba mãi mãi... Hãy yên bình ở lại bên chúng con thật lâu Ba nhé !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)