Có lẽ
đã nhiều năm lắm
rồi
những
tất bật lo toan trong cuộc sống đã cuốn phăng những tố chất lãng mạn, đa cảm trong tôi …và
hôm nay ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra ngoài sân .. trời đang mưa, mưa không ào ạt chỉ lất phất bay bay trong ráng
chiều sắp tắt , ánh lên bầu trời những tia sáng lung linh màu sắc huyền ảo..trong cái nhập nhoạng chiều, dòng
cảm
xúc ngủ quên nhiều
năm bất chợt quay trở lại, có lẽ đã lâu lắm rồi chưa cảm nhận lại cái lành lạnh của từng giọt mưa gió thổi vào mắt môi, ướt đẫm khuôn mặt hay cái rùng mình của mỗi buổi chiều lang thang dưới mưa ...
năm bất chợt quay trở lại, có lẽ đã lâu lắm rồi chưa cảm nhận lại cái lành lạnh của từng giọt mưa gió thổi vào mắt môi, ướt đẫm khuôn mặt hay cái rùng mình của mỗi buổi chiều lang thang dưới mưa ...
Có lẽ bây giờ
thì cái gì dù nhỏ xíu hay lớn lao mang dáng dấp của sự lãng đãng với
mình cũng có thể là lâu lắm rồi, một ánh nhìn ngượng ngập, một
cái siết tay thật chặt vội vàng cuống quýt, một sự đụng chạm cố tình như vô tình run
rẩy, một nụ cười cố làm như hờ
hững, một vài tin nhắn vu vơ... tất cả …tất cả hầu như lâu lắm rồi…
Và có lẽ bây giờ những gì đã ngủ yên trong cái
lâu lắm rồi bất chợt được đánh thức ...những cảm xúc xưa cũ trở về trong tôi
khiến mình quên đi cái hiện thực về tuổi tác và cuộc sống, đã thích đắm trong không gian
riêng mình để nhớ quên… thế nào nhỉ?? Cảm giác thật
gần đó nhưng lại cách xa nghìn trùng,
cứ muốn buông tay thả cái hanh hao hư ảo nhưng
lại siết chặt ..và giờ ....cuống quýt siết chặt
hơn … thế nào nhỉ??
Có lẽ chiều cuối
tuần có mưa rơi, chẳng biết những cảm xúc lúc ấy
của mình thế nào nhỉ....một mớ hỗn độn, rối rắm, lành
lạnh và trống vắng......hay một nỗi nhớ quên quay
quắt đến tận cùng....Nhưng tất cả những gì xảy ra trong cuộc sống hiện tại và nhặt
nhạnh cái đã xa ít nhiều rồi cũng cho mình cảm nhận được hạnh phúc …
Đôi khi con người ta cứ
mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc dừng lại - chợt
nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm
và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên…Mình thì sao nhỉ ? Có
lẽ mình sẽ cố gắng quên đi những bất hạnh khốn khó đang vây quanh để có
dũng khí cúi xuống tìm hạnh phúc sống cho chính cuộc đời còn lại …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét