Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

CHUYỆN TÌNH



Nhìn xp thư dy cm trên bàn Cô thm nghĩ “ làm sao thông tin cho Anh chàng này biết là Ch Anh ta đã chuyn công tác v TP ri ” mà ch Xuân cũng kỳ l, sao ko thông báo cho Em mình biết vic mình ko còn công tác đây đ hàng tun Cô ko phi nhn nhim v gi thư ...cm phong thư trên tay Cô nhìn đa ch người gi -  TTN: Hòm thư:…Kampongcham (campuchia). Theo đa ch trên phong thư Cô viết my dòng gi qua báo tin là Ch ca Anh ko còn làm vic đây na…Bt ng na tháng sau Cô nhn được lá thư Anh gi cho chính Cô…nét ch nghiêng nghiêng cng rn rt đp - Hãy làm bn vi Anh nhé ! chiến trường K khc lit quá, đi mt vi cái chết tng giây tng phút Anh thèm được biết tin tc và hơi th quê nhà, thèm nhng người bn đ được tâm tình chia s…Nhng li tha thiết trong thơ đã làm cô mm lòng…thế ri t ngày đó nhng cánh thư qua li gia 2 đt nước đã làm cu ni 2 tâm hn có nhiu đng cm đến gn nhau hơn..
- Chiều nay hành quân …càng đi sâu vào vùng địch, chiến trường càng ác liệt…Đêm nay giữa rừng kampongcham mưa Em à.. Em có biết mưa rừng ko nhỉ ? có 1 bài hát đã viết lên đó Em “ Mưa rừng ơi ! mưa rừng , hạt mưa nhớ ai mưa triền miên …” tiếng mưa rơi tí tách..rồi lộp độp…rồi ào ào dai dẳng trên mái lán hòa với tiếng côn trùng nỉ non làm Anh nhớ nhà lắm..và nhớ cả E nữa, hình như trong Anh đã hình thành một tình cảm gì đó ở trái tim, buồn cười quá E nhỉ? ..nhớ và yêu một người mà mình chưa biết mặt, dáng hình, chưa một lần nghe giọng nói …Dưới ánh sáng mờ mờ của cây đèn sacpin Anh lại lấy thơ em ra đọc dù nhắm mắt A cũng thuộc lòng….Nhưng E đừng nhận lời yêu Anh nhé! Vì đời lính ko biết có ngày về hay ko?
- Anh à! Ngày qua ngày nối chặng đường 4km đến chỗ làm, E vẫn chăm chỉ với công việc của mình và chờ đợi thư Anh, niềm vui và hạnh phúc của E là nhận được tin tức của Anh, khi có chuyến xe nào chở bộ đội đi ngang cơ quan em đều chạy ra nhìn nghĩ rằng biết đâu Anh đang trên chuyến xe đó ! Em yêu màu xanh áo lính cũng từ đó... Đêm nay HM cũng có mưa anh à…tiếng mưa đều đều rơi trên mái tôn làm E chạnh lòng nhớ đến Anh cùng đồng đội đang hành quân giữa trắng xóa cơn mưa…
Những cánh thư bay qua bay lại là bà mai tuyệt vời, chuyện tình của Cô và Anh như cổ tích giữa thời chiến, đằm thắm lãng mạn hư ảo mông lung…rồi 2 năm trôi qua..
Cô biết Anh được phục viên về nhà đã 3 ngày…sao Anh ko liên lạc với Cô nhỉ? Trong Cô xuất hiện hàng trăm câu hỏi, nhưng ko có lời đáp nào làm Cô chấp nhận được, rồi vào một đêm Cô trực cơ quan, Anh xuất hiện trước Cô trên tay là cây đàn guita, Anh đứng ở cửa nhìn vào ko nói gì, ánh mắt thật ấm, nụ cười hơi mím, nhưng với linh cảm Cô biết đó chính là Anh..giây phút gặp nhau đó Cô biết cả Anh và Cô suốt đời này ko bao giờ quên…
- Sao Anh về mấy ngày rồi mà ko đến gặp Em
- Anh muốn có thời gian để chuẩn bị tâm lý cho mình và cho Em nữa, vì chúng ta quen rồi yêu nhau ko giống ai cả….
 Rồi tình yêu đến với Cô nhẹ nhàng như hơi thở , thanh thoát như tiếng đàn  mỗi đêm Anh đàn cho Cô nghe …Những tình khúc một thời được Anh chuyển tải thật du dương và tuyệt vời đưa cô đi mãi trong dòng âm thanh bất tận…- Anh yêu nhất đôi mắt và nụ cười của Em – Vì sao? – Vì đôi mắt Em rất đẹp và sáng quá, nhìn vào đó sẽ ko bao giờ biết đến nói dối, còn nụ cười Em hiền quá! Chắc Anh ko dám một lần phạm tội..Anh và Cô hạnh phúc biết bao…yêu nhau biết bao, 2 đứa đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ…Những ngày hạnh phúc đó quá ngắn ngủi…
Rồi Anh đi làm việc ở một cơ quan thu mua thời hợp tác xã …Với bản chất người lính thấy những việc tiêu cực chướng tai gai mắt Anh ko chịu nổi, Anh đấu tranh và dĩ nhiên Anh chỉ có 1 mình…Cô chỉ biết an ủi và động viên , đọan kết cuối cùng của 1 người lính đơn thân giữa thời bình là cái chết thương tâm và bí ẩn dưới dòng nước…
Cô nhớ mãi cái ngày định mệnh đó ..ngày cuối cùng của năm…
Buổi sáng đó sự tình cờ ko hẹn trước, Anh và Cô khi đi làm đã gặp nhau ở vòng xoay ngã tư ..Anh giữ tay Cô lại : - tối nay Em chờ Anh ở nhà nhé! Anh sẽ đến chở em đi xem phim , phim “ 3 hạt dẻ dành cho lọ lem” mà Em thích đó ! - Em sẽ chờ..mà Anh nhớ đến sớm nhé ! Như có linh cảm gì đó, Cô và Anh cứ đứng mãi bên nhau ko muốn rời ..- Em đưa cái đồng hồ của Em cho Anh để Anh canh giờ về sớm…Cô tháo Đồng hồ và đeo vào tay Anh…- Anh nhớ về sớm nhé ! Chạy xe đi rồi mà Anh và cô cứ ngoái đầu nhìn lại, Cô đâu nghĩ rằng đó là hình ảnh cuối cùng Cô thấy Anh …
Chiều hôm ấy Cô nhận được tin Anh đã ngã xuống sông ….Anh ko bao giờ trở về để thực hiện cuộc hẹn với Cô…Cô quỵ xuống sân đầu óc tê dại mịt mù, Cô ko khóc, nhưng trái tim Cô quặn thắt ko thở được…Những ngày sau đó Cô vẫn ko tin Cô mất Anh, Cô vẫn lang thang trên bờ sông để tìm chút hy vọng Anh đang ở đâu đó …Đời sao có nhiều nghịch lý quá ! những tháng năm ác liệt ở chiến trường Anh vẫn nguyên vẹn trở về.. để rồi Anh lại mất đi ở cái nơi yên bình nhất khi tuổi đời còn quá trẻ…
Rồi thời gian chất chồng thời gian ….Ngày 31/12 này là ngày giỗ lần 26  của Anh, Bài viết này thay lời nguyện cầu gởi đến Anh được bình an trong cõi vĩnh hằng…và ở đâu đó trên nơi thiên đàng Anh hãy mỉm cười vì có người còn nhớ đến Anh…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét