Tháng 6/19… chúng con mất mẹ
- Ba một mình đơn độc nuôi dạy
7 chị em chúng con thành người …
Tháng 4/201… Ba bị tai nạn chấn thương sọ não hôn mê sâu.
Tháng 5/2012 Ba về nhà ...
Tháng 5/2012 Ba về nhà ...
Hơn 2 năm qua Ba thầm lặng chiến đấu với tử thần từ Bệnh viện này sang bệnh viện khác, chúng con theo chân Ba chống chọi với hy vọng mong manh. Cuối cùng Ba và chúng con chiến thắng… một chiến thắng đong đầy sức lực, mồ hôi, nước mắt và tiền bạc... Ba đã trở về với chúng con bằng cuộc sống bất động không cảm xúc của người thực vật . Với ai đó 2 năm rất ngắn qua cái vèo như gió thoảng mây trôi, nhưng với Ba và chúng con thì đó là khỏang thời gian dài nhất đời người... Một khoảng thời gian Ba và chúng con chiến đấu không mệt mỏi chống chọi lại số phận và hòan cảnh…Vũ khí chiến đấu của chúng con là niềm tin và tình yêu thương - Tình yêu thương và niềm tin thật kỳ diệu nó làm hồi sinh những gì tưởng đã chết ..nó làm sống dậy hy vọng dẫu chỉ 1 chút mong manh khi tất cả tưởng chừng rơi xuống đáy tận cùng của tuyệt vọng ..
Ba ơi! Ba biết không? Khi Ba nằm trong BV 115 Bác Sĩ nói Ba chỉ còn 5% hy vọng sống và tư vấn gia đình có nên đem về không? Chúng con không đứa nào đồng ý mang Ba về, dù chỉ còn 0,5% hy vọng chúng con vẫn cố gắng... giấy tờ nhà cầm cố..đồ đạc có giá trị đội nón ra đi.. nhưng đổi lại chúng con tìm lại được điều kỳ diệu mà đời ban tặng - Ba từ từ vượt qua khỏi ngưỡng cửa tử thần ra khỏi phòng săn sóc đặc biệt bằng cửa trước.. chúng con ai cũng vỡ òa niềm vui trong nước mắt và nước mắt…
Sau 4 lần chuyển bệnh viện… Ba đã về nhà được hơn 1 tháng rồi, nằm trong căn phòng quen thuộc của ngôi nhà thân thương đầy kỷ niệm… tình yêu thương của chúng con đã đánh thức tâm trí thực vật của Ba để dần dần bật được lên tiếng nói lào khào không rõ chữ - Ba nói lung tung những câu không đầu không đuôi lan man trong hồi ức, trong cái mớ hỗn độn đó đôi lúc Ba như tỉnh lại hướng cái nhìn có thần sắc về chúng con bật lên những câu nói khiến chúng con mừng rỡ
- Ba về nhà rồi
- Đỡ Ba ngồi dậy
- Ba không ăn đâu
- Ba đau lắm
- Ba ngủ nhé !
Và tối qua khi đỡ Ba ngồi dậy, chúng con ngồi quanh Ba kể chuyện ngày xưa cho nhau nghe, thì bất chợt bàn tay co quắp không duỗi ra được của Ba run run nắm lấy tay con rồi bật lên câu nói rõ chữ
- Các con hãy yêu thương nhau - nếu Ba chết Ba sẽ phù hộ cho các con ..
Nghe câu nói ấy chúng con đứa nào cũng lặng người rồi bật khóc, dẫu bộ não của Ba đã hư tổn nặng nề, thân hình còm cõi của ba bất động, nhưng tình yêu thương dành cho các con đã vượt qua thương tổn để trao cho chúng con những lời nói yêu thương tự đáy lòng trong tiềm thức mê tỉnh…
Ba ơi! Chúng con yêu thương Ba nhiều lắm, sẽ chăm sóc lo lắng cho Ba mãi mãi... Hãy yên bình ở lại bên chúng con thật lâu Ba nhé !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét