Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

THƠ ...







Bên hiên cht thy n cười
Nhìn lâu lại  sợ tim tôi chòng chành
Quay đi lòng bảo không đành
Giả đò ngắm lá trên cành bâng quơ
Ra về mà dạ ngẩn ngơ
Nụ cười ẩn hiện trong mơ đêm về
Hôm sau đứng nép bên lề
Cầu mong gặp lại tóc thề hôm qua
Bên hiên nắng vẫn chói lòa
Bóng ai không thấy chỉ ta với mình…
Chữ tình là chữ tang …tình
Không tình thì khổ có tình khổ luôn…

MÙA DIỀU



Qua tết là đến mùa của gió ..ko biết khởi nguồn từ đâu mà gió lồng lộng thổi tới ào ạt trên cánh đồng chỉ còn trơ gốc rạ nơi tôi ở ..và mùa thả diều đã điểm . Hàng ngàn người đã kéo về đây hội tụ ..hàng ngàn con diều đủ loại từ bé chí lớn no gió bay lượn trên bầu trời xanh cao, trong ráng chiều vàng sẫm ..Khi có thời gian rảnh tôi thường đạp xe đến đây, hòa mình vào dòng người đông …căng mắt nhìn những chú diều trên cao, thấy lòng mình nhẹ nhàng vơi bớt đi những muộn phiền nhân gian .. và rồi những hồi ức của những ngày xưa ào ạt kéo về trong tâm tưởng .. .. trong mớ ký ức đó hiện ra những cánh diều tuổi thơ - đã từng chấp cánh cho ước mơ bay cao ..
Hoa lá có thể đâm chồi nở rộ lại hai hay nhiều lần trong năm ..nhưng tuổi thơ không thể có hai lần trong đời người. Ai trong chúng ta cũng từng trải qua tuổi ấu thơ đẹp đẽ lung linh huyền ảo và đầy mơ mộng ..và ai trong chúng ta cũng đã từng thả những hoài bão vào những cánh diều…
Tháng ngày đó đi học về là lũ chúng tôi vào làng xin cây trúc , hì hục chặt vót những thanh trúc sao cho mềm mại để diều bay cao…sau đó lấy giấy báo cũ cắt dán , ko có hồ lấy cơm nguội dán cứ bị bung ra hoài… cái đuôi biến tấu thành sợi dây xích dài . Xong cả bọn kéo nhau ra cánh đồng thả…đôi lúc mải ngước nhìn vấp ngã tuột dây diều băng đi mất tiêu…chỉ biết đứng mếu mó tiếc hùi hụi…Khi cánh diều no gió tung tăng trên cao thì chúng tôi ngồi trên bờ đê mà ước mơ, mà mơ mộng về một ngày mai chưa đến. Có đứa ước mơ trở thành bác sĩ, thành thầy giáo dạy trẻ, đứa thì lại ước mơ làm ca sĩ, đứa thì muốn trở thành phi công lái máy bay trên bầu trời như con diều kia. Nhưng…Ước mơ vẫn mãi chỉ là giấc mơ vì khi ta lớn lên mọi thứ đều tùy thuộc vào hoàn cảnh và cả số phận, hiểu muốn “biến ước mơ thành hiện thực” phải cần những gì …
Cuộc sống như đường chân trời cứ đi mãi nhưng ko có đích đến .., khiến chúng ta không thể dừng lại. Chỉ tới khi chân đã mỏi, mắt đã mờ , lưng đã còng , tóc màu sương khói chúng ta mới tạm dừng lại … lúc này mới có thời gian để ngẫm để suy ..và mọi hồi ức xa xưa tranh nhau ùa về…Nhiều chút hoài niệm, nhiều chút tiếc nuối và rất ..rất nhiều chút phải chi hồi ấy …


Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

CHIỀU…


Chiều lang thang trên con đường vắng. Trời nhiều mây ..gió nhè nhẹ thổi lành lạnh …Con đường nằm im lìm như đang trong giấc ngủ say… ven đường từng khóm trúc nghiêng mình rũ xuống ..khe khẽ vang lên giai điệu riêng của mình khi gió tràn qua. Gió cuốn đi những chiếc lá rơi về cuối đường. Chợt nhớ đến câu chuyện tình của cây và lá. Nhờ có gió mà cây và lá đến bên nhau, nhưng cũng vì những cơn gió đó đã mang lá đi rất xa...chia cắt vĩnh viễn với cây…
Trong cái mênh mông chiều này, một giọng hát trầm ấm buồn buồn vang lên từ quán cà phê ven đường làm rưng rưng một nỗi niềm nào đó ...

Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi khi ta còn mãi nơi đây
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa


 Có lẽ trong vòng xoáy cuộc đời và trong sự ru ngủ của thời gian, đã phôi phai hết cảm xúc tâm hồn … để rồi bất chợt chiều nay được đánh thức bởi một bài hát ..bởi khung cảnh xung quanh …Bài hát đã đưa bước chân tìm đến quán café … Một quán café nhiều cây, đầy gió..Một góc nhỏ rất riêng…Một chiếc bàn nho nhỏ…Một đôi ghế gỗ nghiêng nghiêng …Một bài hát nhè nhẹ vang lên giai điệu mượt mà sâu lắng…Lòng rưng rưng...Bỏ quên ngoài kia những ồn ào náo nhiệt ..mặc khói bụi, mặc dòng đời đua chen ...chỉ còn riêng mình...

Chiều trôi
Đời đang trôi
Từng giọt cà phê.
Rơi vào nỗi nhớ...
Lang thang
Những giọt buồn miên man.
Ngấm vào trong Em.
..
Anh - Giọt cà phê chiều.
Chảy trong Em
Suốt cả một đời...
Rong ruổi…

 

HOA TRONG KÝ ỨC



Có người hỏi loài hoa nào gợi nhớ mùa xuân…tôi nghĩ ngày đến 1 loài hoa cỏ dại – không sắc – không hương thơm – mùi ngai ngái khó chịu ..chính vì thế mà tôi ngập ngừng ko dám kể vì sợ bị cười, với tất cả mọi người loài hoa này ko hề có trong suy nghĩ của họ…chỉ có trong tôi…trong hồi ức cả thời tuổi thơ của tôi…và bây giờ vẫn mang cảm giác xôn xao trong trái tim khi mỗi lần nhìn thấy…
Năm nào cũng vậy khi tiết trời se lạnh , mọi người đang tất bật lo toan tết, thì loài cây cỏ này bắt đầu kết nụ và nở bung thành từng đám trắng xóa cả 1 vùng ..lao xao trong gió …

Chiều nay tìm về những con đường cũ ngày xưa …nhìn bóng mình đổ dài theo từng bước đi của thời gian ..những gì yêu thương hay đau đớn của ngày qua như đang còn quanh quất đâu đây ..lắng nghe giai điệu hợp xướng của hoa cỏ dại ven đường khi cơn gió tràn qua ..lòng chùng xuống ..tiếc cái gì đó chưa trọn vẹn …...nhớ quá đi thôi một thời trẻ dại ..một thời đi hái từng cành hoa về làm lúp cô dâu trong trò chơi gia đình…hoa cỏ hôi !!!