Qua tết là đến mùa của gió ..ko biết khởi nguồn từ đâu mà gió lồng lộng thổi tới ào ạt trên cánh đồng chỉ còn trơ gốc rạ nơi tôi ở ..và mùa thả diều đã điểm . Hàng ngàn người đã kéo về đây hội tụ ..hàng ngàn con diều đủ loại từ bé chí lớn no gió bay lượn trên bầu trời xanh cao, trong ráng chiều vàng sẫm ..Khi có thời gian rảnh tôi thường đạp xe đến đây, hòa mình vào dòng người đông …căng mắt nhìn những chú diều trên cao, thấy lòng mình nhẹ nhàng vơi bớt đi những muộn phiền nhân gian .. và rồi những hồi ức của những ngày xưa ào ạt kéo về trong tâm tưởng .. .. trong mớ ký ức đó hiện ra những cánh diều tuổi thơ - đã từng chấp cánh cho ước mơ bay cao ..
Hoa lá có thể đâm chồi nở rộ lại hai hay nhiều lần trong năm ..nhưng tuổi thơ không thể có hai lần trong đời người. Ai trong chúng ta cũng từng trải qua tuổi ấu thơ đẹp đẽ lung linh huyền ảo và đầy mơ mộng ..và ai trong chúng ta cũng đã từng thả những hoài bão vào những cánh diều…
Tháng ngày đó đi học về là lũ chúng tôi vào làng xin cây trúc , hì hục chặt vót những thanh trúc sao cho mềm mại để diều bay cao…sau đó lấy giấy báo cũ cắt dán , ko có hồ lấy cơm nguội dán cứ bị bung ra hoài… cái đuôi biến tấu thành sợi dây xích dài . Xong cả bọn kéo nhau ra cánh đồng thả…đôi lúc mải ngước nhìn vấp ngã tuột dây diều băng đi mất tiêu…chỉ biết đứng mếu mó tiếc hùi hụi…Khi cánh diều no gió tung tăng trên cao thì chúng tôi ngồi trên bờ đê mà ước mơ, mà mơ mộng về một ngày mai chưa đến. Có đứa ước mơ trở thành bác sĩ, thành thầy giáo dạy trẻ, đứa thì lại ước mơ làm ca sĩ, đứa thì muốn trở thành phi công lái máy bay trên bầu trời như con diều kia. Nhưng…Ước mơ vẫn mãi chỉ là giấc mơ vì khi ta lớn lên mọi thứ đều tùy thuộc vào hoàn cảnh và cả số phận, hiểu muốn “biến ước mơ thành hiện thực” phải cần những gì …
Cuộc sống như đường chân trời cứ đi mãi nhưng ko có đích đến .., khiến chúng ta không thể dừng lại. Chỉ tới khi chân đã mỏi, mắt đã mờ , lưng đã còng , tóc màu sương khói chúng ta mới tạm dừng lại … lúc này mới có thời gian để ngẫm để suy ..và mọi hồi ức xa xưa tranh nhau ùa về…Nhiều chút hoài niệm, nhiều chút tiếc nuối và rất ..rất nhiều chút phải chi hồi ấy …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét