Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

CHIỀU…


Chiều lang thang trên con đường vắng. Trời nhiều mây ..gió nhè nhẹ thổi lành lạnh …Con đường nằm im lìm như đang trong giấc ngủ say… ven đường từng khóm trúc nghiêng mình rũ xuống ..khe khẽ vang lên giai điệu riêng của mình khi gió tràn qua. Gió cuốn đi những chiếc lá rơi về cuối đường. Chợt nhớ đến câu chuyện tình của cây và lá. Nhờ có gió mà cây và lá đến bên nhau, nhưng cũng vì những cơn gió đó đã mang lá đi rất xa...chia cắt vĩnh viễn với cây…
Trong cái mênh mông chiều này, một giọng hát trầm ấm buồn buồn vang lên từ quán cà phê ven đường làm rưng rưng một nỗi niềm nào đó ...

Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi khi ta còn mãi nơi đây
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa


 Có lẽ trong vòng xoáy cuộc đời và trong sự ru ngủ của thời gian, đã phôi phai hết cảm xúc tâm hồn … để rồi bất chợt chiều nay được đánh thức bởi một bài hát ..bởi khung cảnh xung quanh …Bài hát đã đưa bước chân tìm đến quán café … Một quán café nhiều cây, đầy gió..Một góc nhỏ rất riêng…Một chiếc bàn nho nhỏ…Một đôi ghế gỗ nghiêng nghiêng …Một bài hát nhè nhẹ vang lên giai điệu mượt mà sâu lắng…Lòng rưng rưng...Bỏ quên ngoài kia những ồn ào náo nhiệt ..mặc khói bụi, mặc dòng đời đua chen ...chỉ còn riêng mình...

Chiều trôi
Đời đang trôi
Từng giọt cà phê.
Rơi vào nỗi nhớ...
Lang thang
Những giọt buồn miên man.
Ngấm vào trong Em.
..
Anh - Giọt cà phê chiều.
Chảy trong Em
Suốt cả một đời...
Rong ruổi…

 

1 nhận xét:

  1. Những gì thụôc về quá khứ hãy để nó ngủ yên...Hãy sống tiếp cho những ngày tới bình an bạn nhé!

    Trả lờiXóa