Đó là một buổi chiều, ngoài trời mưa vẫn rả rích sau một cơn tầm tã, gió vẫn vi vút trên tàng cây trứng cá trước sân, trong cái mảng tranh tối tranh sáng của cái nhập nhoạng chiều, tôi ngồi bó gối nhìn qua khung cửa sổ nghe Khánh Ly hát 1 tình
khúc Nguyễn ánh 9 “ …
Chiều mưa ngày nào . . . sánh bước bên nhau
Tin yêu rạt rào . . . mộng ước mai sau
Cho ân tình đầu . . . mãi mãi dài lâu
Cho duyên tình đầu đừng có thương đau !
Chiều nay một mình . . . chiếc bóng đơn côi
Mưa rơi giọt buồn . . . giá buốt tim tôi
Mưa rơi lạnh lùng . . . xóa dấu chân xưa
Tin yêu bây giờ . . . trả lại người xưa
Giọng hát và giai điệu da diết ấy đã ru hồn tôi về những ngày xa xưa. Phải, tuổi thơ và tình yêu đầu đời của tôi chỉ đến một lần trong đời. Và từ đó trở đi sẽ nhớ về nó mãi, nhớ về nó rất nhiều trong suốt cuộc đời mình, nó sống mãi trong kho ký ức và cựa mình khi có ai đó chạm vào dù..khe khẽ thôi.
Tôi biết mình chẳng thể quay lại những gì đã qua được nữa, nhưng xin đừng ngăn cản tôi đắm chìm trong nỗi nhớ niềm nhung. Những ngày xưa dù tươi đẹp hay nhiều muộn phiền cũng đã đi qua rồi. Cuộc đời của mỗi chúng ta như được ghép bởi những mảnh vỡ ký ức. Gom nhặt chúng lại, sắp xếp chúng lại thì như hiển hiện trước mắt chúng ta là cả 1 khoảng đời chìm nổi, xô bồ xô bộn lẫn lộn những cảm giác cay đắng ngọt bùi…Bồi hồi ngồi lật lại từng mảnh vỡ ..đây kỷ niệm êm đềm và ngọt ngào của những ngày thơ trẻ háo hức như ngọn gió mùa xuân thổi qua thềm nhà buổi chiều cuối đông xa xưa nào. Đây một cuốn lưu bút ghi lại những năm tháng học trò nghịch ngợm ngây thơ…đây một mối tình nhẹ nhàng như sương - thơ mộng. Một cuộc hẹn hò hồi hộp. Một nụ hôn chưa kịp trao. Một cái nắm tay vội vàng…giờ ngẫm lại khe khẽ cười 1 mình nhưng sao tim mình lại nhoi nhói. Đôi lúc, tôi tin chắc rằng cái khoảnh khắc bất chợt tìm lại tuổi thơ và chút tình yêu ngây ngô ngày ấy, trong những buổi chiều mưa như buổi chiều nay đã ngầm trao cho tôi nguồn năng lượng động viên mạnh mẽ, có thể nó còn giúp tôi vượt qua rất nhiều ngày khó khăn , muộn phiền của thời gian còn lại trong tháng ngày tới.
Mưa ngoài trời vẫn lất phất bay bay …Thêm một mảnh vỡ của ký ức vỡ vụn trên tay – làm tôi nhớ đến những khoảnh khắc vội vàng, cuống quýt trở về nhà sau hành trình đi kiếm sống tha hương để đón Giao thừa vậy… Đó là thời khắc chuyển giao giữa cái cũ và cái mới, trong tâm hồn ta như biết mình sắp mất một cái gì đó rất quý giá mà mơ hồ. Cái cảm giác ấy thật hoang mang, nặng lòng. Đầy luyến tiếc, đầy hy vọng và cũng đầy mất mát. Cái thời khắc giao thừa xem chừng giống như một cánh cửa thời gian, khép lại một căn phòng chứa đầy hỉ - nộ - ái - ố cuộc đời, có những điều đã làm xong và có nhiều điều vẫn dang dở hối tiếc…mở ra một căn phòng còn thơm hương mùi sơn vữa mới …Bỡ ngỡ, ngại ngùng nghiêng mình nhìn vào tự hỏi điều gì đang chờ trong căn phòng này nhỉ?
Rồi thì mọi việc dù tốt đẹp hay xấu xa, lạc quan hay bi quan, sẽ đưa ta trở về cái thanh thoát ban đầu trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng vừa đủ để xoa dịu những tổn thương mà đời mang đến cho chính ta trong thời gian qua, để tha thứ cho những lỗi lầm của ta gây ra, để làm trong sạch trái tim ta, để tâm hồn ta thanh thản yên ổn, để tìm lại sự bình yên.
Cuộc đời với những mảnh vỡ của ký ức, khi thì nhọn hoắt cắt đau xé lòng, khi nát vụn …sẽ làm chúng ta đau, ta khóc , ta vui mừng, ta khắc khoải khi nhớ về một người, nhiều người …những được mất trong cuộc sống hoặc một tình yêu đã xa hay đang tồn tại …cái cuối đọng lại là niềm bồi hồi và yên bình trong tâm hồn sau những gì đã qua. Nếu không cảm thấy bình yên khi nhớ về những mảnh vỡ ký ức xa xưa, thì chẳng có tháng ngày nào trong cuộc đời chính mình có thể cảm thấy bình yên.
Chiều mưa ngày nào . . . sánh bước bên nhau
Tin yêu rạt rào . . . mộng ước mai sau
Cho ân tình đầu . . . mãi mãi dài lâu
Cho duyên tình đầu đừng có thương đau !
Chiều nay một mình . . . chiếc bóng đơn côi
Mưa rơi giọt buồn . . . giá buốt tim tôi
Mưa rơi lạnh lùng . . . xóa dấu chân xưa
Tin yêu bây giờ . . . trả lại người xưa
Giọng hát và giai điệu da diết ấy đã ru hồn tôi về những ngày xa xưa. Phải, tuổi thơ và tình yêu đầu đời của tôi chỉ đến một lần trong đời. Và từ đó trở đi sẽ nhớ về nó mãi, nhớ về nó rất nhiều trong suốt cuộc đời mình, nó sống mãi trong kho ký ức và cựa mình khi có ai đó chạm vào dù..khe khẽ thôi.
Tôi biết mình chẳng thể quay lại những gì đã qua được nữa, nhưng xin đừng ngăn cản tôi đắm chìm trong nỗi nhớ niềm nhung. Những ngày xưa dù tươi đẹp hay nhiều muộn phiền cũng đã đi qua rồi. Cuộc đời của mỗi chúng ta như được ghép bởi những mảnh vỡ ký ức. Gom nhặt chúng lại, sắp xếp chúng lại thì như hiển hiện trước mắt chúng ta là cả 1 khoảng đời chìm nổi, xô bồ xô bộn lẫn lộn những cảm giác cay đắng ngọt bùi…Bồi hồi ngồi lật lại từng mảnh vỡ ..đây kỷ niệm êm đềm và ngọt ngào của những ngày thơ trẻ háo hức như ngọn gió mùa xuân thổi qua thềm nhà buổi chiều cuối đông xa xưa nào. Đây một cuốn lưu bút ghi lại những năm tháng học trò nghịch ngợm ngây thơ…đây một mối tình nhẹ nhàng như sương - thơ mộng. Một cuộc hẹn hò hồi hộp. Một nụ hôn chưa kịp trao. Một cái nắm tay vội vàng…giờ ngẫm lại khe khẽ cười 1 mình nhưng sao tim mình lại nhoi nhói. Đôi lúc, tôi tin chắc rằng cái khoảnh khắc bất chợt tìm lại tuổi thơ và chút tình yêu ngây ngô ngày ấy, trong những buổi chiều mưa như buổi chiều nay đã ngầm trao cho tôi nguồn năng lượng động viên mạnh mẽ, có thể nó còn giúp tôi vượt qua rất nhiều ngày khó khăn , muộn phiền của thời gian còn lại trong tháng ngày tới.
Mưa ngoài trời vẫn lất phất bay bay …Thêm một mảnh vỡ của ký ức vỡ vụn trên tay – làm tôi nhớ đến những khoảnh khắc vội vàng, cuống quýt trở về nhà sau hành trình đi kiếm sống tha hương để đón Giao thừa vậy… Đó là thời khắc chuyển giao giữa cái cũ và cái mới, trong tâm hồn ta như biết mình sắp mất một cái gì đó rất quý giá mà mơ hồ. Cái cảm giác ấy thật hoang mang, nặng lòng. Đầy luyến tiếc, đầy hy vọng và cũng đầy mất mát. Cái thời khắc giao thừa xem chừng giống như một cánh cửa thời gian, khép lại một căn phòng chứa đầy hỉ - nộ - ái - ố cuộc đời, có những điều đã làm xong và có nhiều điều vẫn dang dở hối tiếc…mở ra một căn phòng còn thơm hương mùi sơn vữa mới …Bỡ ngỡ, ngại ngùng nghiêng mình nhìn vào tự hỏi điều gì đang chờ trong căn phòng này nhỉ?
Rồi thì mọi việc dù tốt đẹp hay xấu xa, lạc quan hay bi quan, sẽ đưa ta trở về cái thanh thoát ban đầu trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng vừa đủ để xoa dịu những tổn thương mà đời mang đến cho chính ta trong thời gian qua, để tha thứ cho những lỗi lầm của ta gây ra, để làm trong sạch trái tim ta, để tâm hồn ta thanh thản yên ổn, để tìm lại sự bình yên.
Cuộc đời với những mảnh vỡ của ký ức, khi thì nhọn hoắt cắt đau xé lòng, khi nát vụn …sẽ làm chúng ta đau, ta khóc , ta vui mừng, ta khắc khoải khi nhớ về một người, nhiều người …những được mất trong cuộc sống hoặc một tình yêu đã xa hay đang tồn tại …cái cuối đọng lại là niềm bồi hồi và yên bình trong tâm hồn sau những gì đã qua. Nếu không cảm thấy bình yên khi nhớ về những mảnh vỡ ký ức xa xưa, thì chẳng có tháng ngày nào trong cuộc đời chính mình có thể cảm thấy bình yên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét