Ba thường ca cẩm về cuộc sống chung với Mẹ hơn 30 năm qua, cho rằng vì thương hại Mẹ mồ côi bị cha mẹ nuôi ngược đãi nên mới cưu mang và nên nghĩa chồng vợ. Ba cho rằng thửơ nhỏ không được đến trường, nửa chữ mẹ không biết, trình độ thấp, thiếu kiến thức không xứng với vẻ uy nghiêm
và phong độ của Ba, được làm vợ Ba là điều may mắn, cho nên mọi việc trong ngòai một mình Ba tự quyết định, không đếm xỉa đến sự góp ý của Mẹ . Bên Ba – trong gia đình Mẹ chỉ là ngừơi
giúp ba sinh con duy trì giống nòi, là osin làm hết mọi việc lớn nhỏ trong gia đình không công, gồng gánh trên vai cùng Ba kiếm nguồn sống cho đàn
con và là chiếc bóng lặng thầm đứng phía sau
Ba gồng mình chịu đựng nỗi muộn phiền, áp lực trong cuộc sống mà ba trút sang mỗi khi Ba gặp phải trên đường đời - song hành cùng Ba và các con không
than van mệt mỏi trong cuộc sống có quá nhiều thăng trầm trôi nổi..
Rồi 1 ngày - cơn tai biến đột ngột mang Mẹ đi xa mãi mãi, căn nhà vắng hẳn
tiếng cười, vắng đi cái bóng thầm lặng ra vào, căn bếp lạnh lẽo thiếu hơi ấm.
Ba và các con hụt hẫng, chông chênh. Trống vắng quá ! Ba ra vào ngẩn ngơ,
quên trước quên sau, đang như tìm kiếm điều gì đó mà chỉ khi mất đi rồi
mới thấy rõ những khỏang trống vô hình không gì lấp đầy và nó quá đỗi cần thiết
cho cuộc đời chính mình. Chợt nhận ra rằng trình độ đẳng cấp, sự phong độ và
bản lĩnh đàn ông cũng không thể nào tạo ra được 1 gia đình hạnh phúc đúng nghĩa
nếu thiếu đi cái dịu dàng , giỏi dang quán xuyến và nhất là sự hy sinh chịu đựng
của Mẹ - người bạn đời luôn là chiếc bóng âm thầm sau lưng Ba…
Rồi vào ngày giỗ mẹ, Ba kêu các con quay quần, trong dòng nước mắt ba
miên man kể về những hồi ức xa xưa - ngày Ba có Mẹ và còn Mẹ.. Chúng con biết -
Ba nhớ Mẹ !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét