Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Đêm thấy ta là thác đổ (Trịnh Công Sơn)





Một đêm bước chân về gác nhỏ

Chợt nhớ đóa hoa Tường Vi

Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ

Giờ đây đã quên vườn xưa


Một hôm bước qua thành phố lạ

Thành phố đã đi ngủ trưa

Đời ta có khi tựa lá cỏ

Ngồi hát ca rất tự do


Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà

Từ những phố xưa tôi về

Ngày xuân bước chân người rất nhẹ

Mùa xuân đã qua bao giờ

Nhiều đêm thấy ta là thác đổ

Tỉnh ra có khi còn nghe


***

Một hôm bước chân về giữa chợ

Chợt thấy vui như trẻ thơ

Đời ta có khi là đóm lửa

Một hôm nhóm trong vườn khuya

Vườn khuya đóa hoa nào mới nở

Đời ta có ai vừa qua



Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ

Tôi nghĩ quanh đây hồ như

Đời ta hết mang điều mới lạ

Tôi đã sống rất ơ hờ


Lòng tôi có đôi lần khép cửa

Rồi bên vết thương tôi quì

Vì em đã mang lời khấn nhỏ

Bỏ tôi đứng bên đời kia.
Nhớ hôm nào tay trong tay, mắt nhìn vào mắt để nghe trái tim ta run khe khẽ trong lồng ngực..
Nhớ hôm nào…ngồi bên nhau lòng thầm cầu mong thời gian ơi…xin dừng lại !
Nhớ hôm nào ta ngồi bên cửa sổ cùng lắng nghe một bài hát sau một đêm mưa...Giai điệu bài hát da diết quá …Anh khe khẽ  hát theo..“Đời ta có ai vừa qua”

Nhớ hôm nào ta rơi nước mắt vì ai đó, nhớ hôm nào tất cả ..tất cả lòng tin..hạnh phúc chợt vụt mất tan tành khi anh ra đi ....

Mới đây mà đã hơn hai mươi năm rồi, mọi thứ thay đổi rất nhiều, rất nhiều …hình như ko còn gì như xưa …chỉ còn chăng chút hoài niệm ngày ấy … phải không anh ?
Giờ đây khi  nghe lại bài hát này, không còn nước mắt rơi, không còn những luyến lưu, trái tim ko còn lỗi nhịp nữa …còn chăng 1 chút bang khuâng kỷ niệm…
Chỉ một điều đến bây giờ …:  Dù ở đâu đó luôn mong anh được hạnh phúc.

CHÚC  HẠNH PHÚC! THẬT HẠNH PHÚC…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét