Đêm 30 tết. Trên bầu
trời đen thăm thẳm nhấp nháy những vì sao nho nhỏ xa xa, ánh sáng không đủ soi
rõ vạn vật, một ngôi sao bé xíu mỏng manh màu xanh biêng biếc khẽ khàng rời
chùm sao trên cao dạo chơi trong không gian huyền ảo của ngày cuối năm, gió nhẹ
khiến ngôi sao chao nghiêng xà xuống bên khung cửa sổ một ngôi nhà nhỏ như túp
lều xinh xắn. Trong nhà có tiếng mấy đứa trẻ trêu đùa với nhau cười khúc khích:
- Mẹ ơi xem bé Mai quét
nhà kìa đúng là hai lần hai là bốn.
- Hồi Bố còn ở nhà, nói
con quét nhà sạch nhất đó! Có chị là quét nhà không sạch thôi, Cô bé có cái tên
Mai khẽ phụng phịu trả lời, Mẹ vội giảng hòa
- Hai chị em ai quét nhà cũng sạch hết, nếu Bố ở nhà sẽ khen cả hai chị em luôn. Cô em tiếp tục:
- Sao Bố không ở nhà ăn tết vậy mẹ? Giọng bà Mẹ vang lên dìu
dịu:
- Bố phải ở lại đồn biên phòng để giữ bình yên cho người dân ăn
tết chứ con, nếu ai cũng nghĩ đến riêng gia đình mình, thì làm sao có ngày xuân
vui vẻ cho mọi người.
Trong không gian yên ắng chợt vang lên tiếng hát của cô chị, một giai điệu vui tươi mùa xuân, cô em hòa
theo nghe thật vui nhộn “xuân đã đến rồi, gieo rắc ngàn hồn hoa xuống đời….”
ngôi sao nhỏ dựa mình vào hiên nhà mở to đôi mắt lóng lánh như 2 giọt nước
trong suốt, khẽ mấp máy môi và đong đưa theo tiếng hát đang ngân nga trong nhà…
Tiếng chuông chùa xa xa vọng lại. Sắp giao thừa rồi, nghiêng
người nhìn ra ngoài, vì sao nhỏ thấy vạn vật còn đang say ngủ trong không khí
se se lạnh, vì sao bèn đánh thức, khẽ hôn lên má nụ hồng nhung mượt mà còn ngái
ngủ, lay nhẹ bông hoa hướng dương đang dấu mặt trong vòm lá, phồng má thổi nhẹ cành mai cho nó
cựa mình chuẩn bị bật tung cánh hoa ngời lên từng chùm sắc vàng óng ả lấp lánh
trong sương đêm. Đang say xưa đánh thức vạn vật, chợt 1 cô bé tung cửa chạy ùa
ra sân, mắt ngước lên nhìn trời vừa lúc vì sao nhỏ giật mình vụt bay lên cao
như sao băng. Thấy vậy cô bé nhìn vào nhà vừa reo vừa vẫy chị:
- Ôi sao băng kìa Chị ! Sao băng đẹp quá…xinh quá . Sao băng
ngẩn tò te cả người, ngơ ngác nhìn quanh, đâu có vì sao nào khác ngoài mình, mình
đâu có xinh xắn, thế nhưng nó vẫn cảm thấy lòng vui vui khi 2 cô bé tròn xoe
mắt nhìn mình không chớp một cách thích thú..Cô bé nhỏ chợt chắp tay lại:
- Mình ước đi chị, mẹ bảo nếu chúng ta nhìn thấy sao băng thành
tâm ước nguyện thì có thể biến mọi ước mơ trở thành hiện thực. Cô bé chị cũng
chấp tay:
- Mẹ nói vậy hả ? Vậy chúng mình cùng ước Mai nhé ! ước gì sao
băng mang đến đồn biên phòng nơi cha đang đóng quân mùi của bánh ít mẹ đang làm
và một nụ hôn của chị em mình trong giờ khắc giao thừa nhỉ ? sao băng khẽ thót
tim rồi nhăn mặt, đôi mắt chơm chớp ươn ướt, thương 2 chị em cùng điều ước giản
đơn ấy quá! nhưng đường xá xa xôi chẳng biết mình có thực hiện nổi điều ước ấy
không? Mình đâu có phép màu biến hóa như cây đũa thần trong chuyện cổ tích
…chợt sao băng nhớ đến lời nói của Mẹ ngày nào
“ mỗi con người đều có thể làm nên điều kỳ diệu nếu có tấm lòng và xuất phát từ chính trái tim mình đấy con ạ!”
Như được tiếp nguồn năng lượng, sao băng vụt hớn hở, bừng tỉnh và reo lên một
cách thích thú, nó vội xoay người khẽ lướt ngang gương mặt của 2 chị em, lấy
vội nụ hôn, ghé vào nhà vòng tay ôm mùi hương bánh ít vừa tới trên bếp than
hồng rồi bay vụt về nơi tận cùng đất nước xa xôi với một sức mạnh phi thường…Chuông
chùa lại dồn dập đổ…giờ khắc chuyển giao giữa cũ và mới đã điểm….
Và rồi một câu chuyện cổ tích ra đời … kể rằng vào một đêm giao
thừa giá lạnh năm ấy, có 1 người lính
biên phòng tận phương xa, đã được vì sao băng nhỏ xíu gởi lên má mình những nụ
hôn của 2 cô con gái bé nhỏ và quấn quýt bên mình mùi hương bánh ít quê nhà … Giây
phút rạng ngời hạnh phúc ấy, người lính đã giữ mãi trong tim mình suốt năm
tháng nơi biên giới xa xôi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét