Đầu con hẻm nhỏ không biết từ lúc nào tồn tại một xe mì gõ của 2 vợ chồng sồn sồn ko con, cứ chiều chiều ríu rít dọn hàng ra và thật khuya mới đẩy về…mì nấu rất ngon nên lúc nào cũng đông khách…
Vào một đêm mưa tầm tã mịt mùng … trong nhập nhoạng người đàn ông vội vã ra đi …
Rồi từng ngày qua ngày, chỉ còn lại người đàn bà gương mặt khắc khổ, buồn hiu, thiếu vắng nụ cười, lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm… Chẳng hiểu vì lý do gì, khách đến ăn ngày một thưa dần rồi vắng hẳn…Cứ chiều đến tối người đàn bà cùng xe mì gõ chơ vơ 1 mình đón nắng đội mưa…
Vào một ngày nọ trời cũng tầm tã mưa, có một người đàn ông cực kỳ sang trọng tìm về con hẻm xưa trên một chiếc xe sang trọng… Không ai trong con hẻm còn nhận ra ông…. Và cũng ko ai còn nhớ Người đàn bà và xe mì gõ từ bao giờ ko còn ở đầu con ngõ nữa.
Người đàn bà và xe mì gõ không còn ở đó nữa kể từ dạo vắng khách…. Người ta bảo kể từ cái ngày chồng bỏ đi, mì bà nấu không còn ngon , ko đậm đà như trước và quá cay…
Vì Cay nên người ta không thèm ăn của bà nữa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét