Thằng Vũ
cùng đám trẻ lầm lũi bước theo chú Nam công an khu vực vào căn nhà được gọi là mái ấm dành cho trẻ em lang thang cơ nhỡ , khuôn mặt vô cảm hơi hếch lên vẻ bất cần của Vũ khiến chú Nam khẽ lắc đầu thầm nghĩ “ chú nhỏ này bướng bỉnh , khó trị lắm đây “ , không biết cô Thu chủ mái ấm này chịu đựng được bao lâu .
Theo chủ trương chung của Huyện – của UBDS gia đình & trẻ em thì tết này vận động , thu gom các em lang thang trong địa bàn huyện đưa về đoàn tụ gia đình . Một số em sau khi phân tích tỉ mỉ , giúp đỡ tiền bạc đã đồng ý cho đưa về nhà . Số còn lại thuộc dạng mồ côi được tập trung đưa vào mái ấm trong đó có thằng Vũ , Theo con Xuân bạn nó thì thằng Vũ chẳng có mồ côi , nó còn cha mẹ hẳn hoi mà lại giàu nữa , vậy cớ gì nó tự nhận là mình mồ côi …Nó từ đâu tới chẳng ai biết , mới 12 tuổi đầu đã thâm niên cuộc sống hè đường đến 3 năm , ban ngày bán vé số , xách nước cho mấy bà bán rau , bán hàng ăn
kiếm cơm , đêm về ngủ vạ vật co ro trên sạp bán hàng , nắng gió , không khí ô hợp của môi trường chợ không lành mạnh đã làm nó chai lì , du côn có tiếng .
Sau khi bàn giao xong lũ trẻ, anh
Công an khu vực kéo cô Thu ra xa thì thầm : - Cô hãy coi chừng thằng bé tóc vàng đó nhé ! dân lì có tiếng đó .
Buổi đầu tiên cô Thu hỏi thăm hoàn cảnh từng đứa , giúp chúng vệ sinh thân thể , ăn uống , cả nhóm lúc đầu e dè nhưng về sau thấy cô ít nói , thân tình và có vẻ hiền lành, nên chúng dạn dĩ thổ lộ hòan cảnh , chỉ riêng thằng Vũ bỉu môi rời xa đám đông .
Cuộc sống trong mái ấm quá kỷ luật gò bó , chú bảo vệ lúc nào cũng để ý nên nó cũng gờm … sống gò ép đến ngày thứ ba thì dở chứng , nó muốn làm cái gì đó để thoát ra khỏi chốn này .
Vừa bước chân xuống giường Thằng Tú đã hét lên inh ỏi , khuôn mặt tái mét . mắt nhìn chằm chằm xuống dép , một chùm sâu rọm đang ngoe nguẩy , Cô Thu nhìn quanh hỏi :
- ai là thủ phạm vụ này đây ?
Tất cả lắc đầu còn thằng Vũ đang đứng dựa thành cửa mắt nhìn ra xa ánh lên vẻ tinh nghịch , một chút nghi ngờ dấy lên trong lòng cô .. Tối hôm sau bên phòng nữ , bé Mai bất tỉnh khi phát hiện trong gối của mình xuất hiện một ổ chuột con đỏ hỏn , vẻ thỏa mãn hiện lên trên gương mặt thằng Vũ và lần này việc làm của nó có người mách :
- Cô ạ tối qua con thấy bạn Vũ mang chuột vô phòng ..
Không chối cãi một câu nào ,nó đồng ý chịu phạt và yêu cầu thả nó ra vì còn ở đây nó sẽ còn phá nữa .
Chiều nay sau giờ cơm , cô Thu rủ thằng Vũ đi ra chợ mua đồ với mình , nó nhận lời liền và trong đầu phát họa kế hoạch bỏ trốn . Đến chợ cô không vào mà nắm tay nó dắt đến gốc bàng bên hông chợ , dưới gốc bàng không hiểu từ bao giờ ai đã đặt sẵn 2 cục đá to tướng như 2 chiếc ghế nhỏ dành cho người đi chợ nghỉ mệt .. Nó ngồi xuống bên cô mắt lơ đãng nhìn xa xa , thầm ước tính đoạn đường sắp chạy .. Cô Thu nhìn nó một lúc rồi nói :
- Hôm nay cô sẽ kể cho con nghe một câu chuyện cổ tích .. Nó bực bội cắt ngang :
- Con không thích nghe chuyện cổ tích , nào là ngày xưa có một đứa trẻ không ngoan , cậu bé gặp một bà tiên gì gì đó rồi sẽ ngoan chứ gì …
- Không ! cô sẽ kể cho con nghe câu chuyện cổ tích thời nay , mong con chịu khó lắng nghe 1 lần thôi . Ngày xưa cách đây không lâu lắm có một cô bé nọ đang sống ấm êm cùng với gia đình có đủ cha mẹ , dưới mắt của cô cuộc sống toàn màu hồng hạnh phúc . Nhưng chỉ qua một đêm thôi trên đường đi dự tiệc cưới bạn bè về cô bé mất cả cha lẫn mẹ trong vụ tai nạn giao thông . Không chấp nhận nổi đau quá lớn trong đời và sự đẩy qua đẩy lại của bà con trong việc cưu mang cô , cô bé bỏ nhà lang thang sống bờ sống bụi với đám trẻ đá cá lăn dưa , với bản tính lì lợm bất cần không bao lâu cô trở thành thủ lỉnh của bọn giựt dọc , trộm cắp … Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến một ngày bị bắt quả tang đang móc túi tại gốc bàng này .
Cô Thu dừng 1 chút quan sát vẻ mặt của thằng Vũ...Nó vẫn nhìn xa xa nhưng có vẻ lắng nghe ..
- Cô bé được đưa về trường dạy trẻ chưa ngoan , ở đây ban đầu cô cũng phá phách , tìm cách trốn chạy và một lần chui rào ra được ngoài đường, thì cô giáo bắt gặp , hoảng hốt cô bé lao bừa ra đường trong lúc một chiếc xe du lịch đang trờ tới , kết quả là gì con biết không ? để đẩy con bé lì lợm vào được lề đường cô giáo đã lãnh trọn cú hất của chiếc xe .
Lần đầu tiên sau khi cha mẹ chết cô bé khóc , những giọt nước mắt lo sợ, hối hận chảy tràn trên khuôn mặt chai sạn phong trần . Trong bệnh viện cô giáo đối mặt với tử thần, còn ở trường cô bé tỉ mỉ xếp hàng trăm ngôi sao nhỏ cầu nguyện cho cô giáo chóng bình
phục , cô bé tự hứa sẽ ngoan ngoãn cố gắng học hành để sau này trở thành cô giáo như cô về dạy ở trường có trẻ em chưa ngoan .
- Vũ à con còn có phước hơn cô bé đó nhiều vì con còn có cha có mẹ , dù cha mẹ có lầm lỗi gì chăng nữa thì tình yêu thương dành cho con không hề có lỗi , hãy suy nghĩ lời cô nói hôm nay để chọn cho mình hướng đi sắp tới .
Lời cô Thu đã dứt từ lâu nhưng thằng Vũ vẫn cúi gằm mặt xuống , bàn tay cầm que vẽ những đường tròn vô nghĩa trên mặt đất , một giọt nước mắt hiếm hoi rơi xuống giữa vòng tròn thấm nhanh trong lòng đất , nhìn nó bây giờ có ai nghĩ rằng nó từng là đứa hư đốn …
- Cha mẹ con li dị , con ở với mẹ trong căn nhà rộng lớn nhưng thiếu không khí gia đình , con
giận người lớn chỉ vì bất đồng mà cải vã nhau , ra tòa đùn đẩy trách nhiệm nuôi con , buồn quá con bỏ nhà ra đi ..
- Cô đã liên hệ với mẹ con rồi , sáng mai mẹ sẽ đến đón con , cô mong rằng con sẽ sống tốt hơn cô bé trong
chuyện kia vì sự hồi tâm của con không làm ai bị tổn thương .
Cả trường và cả anh công an khu vực cũng không sao hiểu nổi thằng Vũ hồi tâm chuyển ý nhanh đến vậy , lúc mẹ con gặp nhau không ai cầm nổi nước mắt . Nó hiện nguyên hình là đứa bé rất cần tình yêu thương của cha mẹ. Trước khi ra về thằng Vũ cầm bàn tay cô Thu hỏi :
- Thế cô giáo của cô bé kia ra sao hả cô ?
- Bây giờ cô ấy là mẹ đỡ đầu của mái ấm này đó con .
- Tết này con về đây cô phải dẫn con đến thăm cô giáo đó nhé cô !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét